Search

Tự nhiên hồi chiều nhớ tới chị Ly. Nhớ cái buổi ch...

  • Share this:

Tự nhiên hồi chiều nhớ tới chị Ly. Nhớ cái buổi chiều ngồi minh mông nhìn ra ngoài hiên mưa như trút nước. Cũng tháng Bảy. Muốn dốc cạn gia tài mua vé đi Tuscany mà sợ khi trở về lại phải ăn bánh tráng cuốn cơm muốn ọi cả tuần liền. Chị Ly lao vô nhà, túi vứt nơi bệ cửa. Cứ thế mà khóc. Cứ thế mà khóc không ngừng.

Hồi đó chị Ly là người đàn bà đẹp nhất trần gian trong mắt mình. Chị để tóc bob ngang cằm, nhuộm nâu hạt dẻ hay mặc quần ống côn với sơ mi trắng của bạn trai. Lúc nào chị cũng xách một cái túi thật to, bên trong nào là tai nghe, son, laptop, kẹo Kitkat, chỉ nha khoa, bao cao su mùi dâu, sổ, bút chì.... Lúc nào chị cũng cười rất giòn, bảo mình phải kệ mẹ cuộc đời đi vì cuộc đời từ lâu rồi nó đã kệ mẹ tụi mình mà.

Hôm đó chị Ly khóc vì áo sơ mi của bạn trai có mùi nước hoa Dior J'adore. Và hiển nhiên đó không phải là mùi nước hoa của chị, người suốt bao năm nay chỉ dùng đúng một mùi Terre d'Hermes.

Rồi chị Ly không còn mặc quần ống côn và áo sơ mi trắng nữa. Cũng chẳng còn dùng túi to. Chị mặc váy ngắn, đi giày cao gót, hay kẻ son đỏ hững hờ. Cả nước hoa của chị cũng rất nhiều mùi kẹo ngọt. Chị Ly cứ giống những ai đó mà chị không biết nữa. Chỉ là mãi mãi không còn là chị Ly mà mình biết.

Có những buổi chiều tháng Bảy thực sự ngột ngạt. Mình cứ nhớ mãi lời chị bảo phải kệ mẹ cuộc đời. Nhưng mình cứ không làm được. Cứ luẩn quẩn loanh quanh. Đến độ có đôi lần như chiều nay, mình cứ đứng trước gương hoài. Và không thấy bản thân mình đâu nữa....

#phanyyen


Tags:

About author
not provided